Nếu bạn không chịu khó suy nghĩ mệt nhọc 45 phút (mới đầu, công việc ấy chán lắm) thì một giờ rưỡi đọc sách mỗi đêm sẽ uổng lắm. Tôi biết có những người cứ đọc, đọc như người ta uống rượu. Phải học tập một cái gì đó lâu dài.
tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Lần sau, bạn có bất bình với anh bếp vì món bò tái chín quá thì bạn bảo lý trí của bạn cứ ngồi trong phòng làm việc của nó, để bạn lại hỏi ý kiến nó. Nó là hình thức cao nhất của văn chương.
Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn. Nhưng đã có người đạt được, nhờ nhận chân rằng không phải tìm cái vui cho thân thể hoặc tâm hồn mà phải luyện trí và bắt hành động phải hợp với nguyên tắc thì mới có hạnh phúc. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.
Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên. Nhưng khi bạn sửa soạn đi xem ca kịch (nhất là lại đi với một mỹ nhân) thì bạn làm ra sao? Bạn chạy ra thị xã hớt tóc, rồi lên xe về nhà; bạn gắng sức nghe hát bốn giờ, nếu không nói là năm giờ bạn đưa mỹ nhân về nhà nàng rồi về nhà mình. Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác.
Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới. Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau. Thành thử có hàng chục vạn giờ mất đi như vậy mỗi ngày chỉ vì người ta ít nghĩ đến thì giờ lắm, không bao giờ đề phòng để khỏi đánh mất nó.
Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy. Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái. Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.
Hãy chú ý hết vào việc hồi âm, không cho óc mình nghỉ ngơi một phút nào suốt cho tới khi tới sở, tới nơi bạn ngồi ngay xuống, lấy giấy trả lời. trong chương trước, tôi đã kể tên Marc Aurele và Epictete. Làm như vậy bạn sẽ có được một khoảng thời gian dài ít nhất là 3 giờ.
Nó là hình thức cao nhất của văn chương. Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt. Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo.
Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy. Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều. Kiên tâm thì không khi nào thất bại.
Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút. Nếu bạn tự thấy muốn mở rộng chương trình thì tùy ý, miễn là đừng bị cái gì bắt buộc và coi thì giờ thêm đó như là một mối lợi bất ngờ, chứ không phải là lợi tức thường xuyên, như vậy bạn có thể trở lại chương trình sáu ngày một tuần mà không có cảm tưởng rằng mình hóa nghèo hơn và thụt lùi. Bạn đừng tưởng tượng rằng tuần sau, nước sẽ ấm hơn đâu.